Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Quá Khứ Đã Ngũ Yên và Anh Mãi Là Ký Ức

Đừng nên sống với quá khứ
Em đã tìm thấy anh trong đám đông xa lạ. Muốn gọi tên anh và hét lên thật to như ngày hôm qua : Anh đứng đây! Nhưng không thể, bây giờ đã đổi khác.
Em ko còn thuộc về anh như ngày cũ. Một dấu chấm buồn đầy hương vị ngọt đắng mà thời gian không đủ nội lực dung dưỡng câu chuyện tình thời hoa mộng.
Giờ đây được chắp nối thành những thước phim quay chậm trên từng lối đi riêng, nhưng lại vắng bóng một người thương trên khung hình kỷ niệm khó quên trong đời “Một mai xa nhau, xin giữ cho nhau nụ cười ...”
Em đã thầm thì trong lần hạnh ngộ. Giọng nói của người con gái kia với gương mặt khá xinh đã đi vào trong cuộc đời anh và thay em gánh chịu những ji` mà Gia đình anh đòi hỏi “Anh hãy để quá khứ ngủ yên. Em chỉ thuộc về anh trong ký ức ,đừng níu kéo những ji` đã wa ...”
Vâng, em hiểu điều đó. Ngày hôm qua chúng ta chỉ mới nhìn nhau, chứ chưa một lần tỉnh táo để cùng nhau nhìn về một hướng. Và bây giờ. Chia tay nhau là điều phải xảy ra trong đời mà không hề bận tâm hay ân hận điều gì. Nhưng, ngẩn ngơ chao lòng khi chúng ta cùng chạm vào một điều quá đỗi thiêng liêng, đó là cõi thiên đường giờ chỉ còn lại đong đầy nỗi nhớ.
Lời khuyên của những người bạn em hoàn toàn có lý. Hãy để quá khứ ngủ yên và lụi tàn!
Em đã tỉnh giấc và kịp nhận ra sự hiện hữu của anh nhưng đã xa thật rồi, vì hằn lên dấu vết khờ dại vụng về một thời.Ðoạn kết mối tình ko 1 chút tính toán so đo đã kết thúc, giờ chỉ còn lại dấu chấm buồn tuyệt mỹ của hành trình tìm kiếm khôn nguôi giữa hia nửa thương yêu, nhưng đã lạc loài nguội lạnh.
Chiều qua, em đắm mình trong mưa. Những cơn mưa hồng độ lượng của đất trời vừa đủ nẩy mầm ước mơ thanh xuân và hồn nhiên tươi tắn như ngày nào, để giờ đây bất chợt vỗ về từ nơi chốn xa xăm “Lời hẹn thề là những cơn mưa ...”
Theo thời gian chất chồng ,đã làm cho em kiên nhẫn ngồi đọc đến thuộc lòng dòng tâm tình sâu lắng sau cùng của anh gửi lại, đang ngự trị trong ngăn kéo đời em. Và mỗi lần đọc là một lần giao cảm vọng lại những cung bậc chan chứa thiết tha đến tê lòng giữa hai đầu nỗi nhớ, nhưng không ít những giọt lệ làm nhòa đi vài chỗ “Như là một giấc mơ hoa ,ngang trái mùi hương đã bay xa. Nửa hồn chếnh choáng trong thầm lặng, nửa hồn thơm thảo bản tình ca ...”
Em dặn lòng, hãy gói hết những nỗi niềm sót lại để chôn vùi vào sâu thẳm riêng tư, rồi xóa đi những nghiệt ngã bất hạnh của tình đời Những cay đắng của tình trường đã làm lạc lối, cô quạnh như một định mệnh khắt khe không thể tránh né, cuối cùng sẽ chối bỏ anh để ra đi mà thôi “Xin tạ lòng người, xin người hãy wên tôi và hãy luôn nghĩ rằng tôi là con gió thoãng qua đời người , xin đừng níu kéo những jì là wá khứ ...”
Nếu như có trở lại ngày ấy,em sẽ tránh môi lương duyên này ...mối lương duyên ko được ai chấp nhận .Còn bây giờ, chúng ta là 2 đường thẳng song song ko có 1 đoạn kết , ko là bạn mà nhìn nhau như 2 kẻ xa lạ . Ngày mai sẽ không còn lặp lại lỗi lầm cũ, nhìn nhau đến độ xem nhau như 1 kẻ thù .
Tình yêu nẩy sinh từ tình bạn. Ðiều đó đúng thôi, Nhưng nhiều khi trong đời có không ít tình bạn bắt đầu nguồn từ chuyện tình dang dỡ vì một nguyên cớ vô tình nào đó, mà bây giờ người trong cuộc điều chợt nhớ vì lòng bao dung ,thúc bách muộn màng.
Em nhìn thấy đôi mắt như sầu bay trên lá sẽ lấy lại niềm tin được chắp cánh từ những tín hiệu bình yên của hôm nay “Ai mất thì sẽ được. Ai tìm thì sẽ thấy ...”
Sau cơn giông, trời lại sáng. " Ðóa hồng sẽ khoe sắc rực rỡ trong lòng mỗi người " Em tin sự kỳ diệu nhiệm mầu thánh thiện đó, chỉ có điều xảy ra sớm hay muộn mà thôi và giờ đây đóa hoa hồng đó đang khoe sắc thắm bên cạnh người nâng niu nó... nhưng người đó ko fãi là anh...
Hãy cứ xem nhau như những người bạn or là đừng nhìn ra nhau dẫu có đi chung 1 đoạn đường , vì sao fãi muốn trói buộc đời nhau khi mà 1 nữa đã ko còn yêu ....?

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Những ngày hè đáng quên

Nắng thật và nóng thật, những ngày đỉnh điểm của nắng nóng nhiệt độ ngoài trời có thể lên tới 42 độ. Đi trên đường vào buổi trưa thì chao ôi khủng khiếp, cái nắng ở nhiệt độ cao chiếu xuống mặt đường và mặt đường lại hắt cái nóng ngược lại, người đi đường chỉ còn biết bịt cho thật kín để bảo vệ mình trước cái nắng khiếp đảm này. Mà than ôi nóng ở Hà Nội thì thật kinh hoàng, bởi cái không gian chật hẹp với những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, với những tấm kính to tướng nhìn vào mà chói cả mắt, sự ồn ào của thành phố, sự chật chội của phố phường khiến cái nóng tăng lên gấp bội. Mùa hè năm nào mà chẳng có, nắng nóng thì năm nào mà chẳng phải đối mặt nhưng sao hè năm nay lại đáng quên đến thế? Phải quên, thật sự là phải quên bởi cái nắng nóng của thiên nhiên thì con người còn chịu được và tìm mọi cách để chống lại nó nhưng cái "nóng" của giá cả thị trường trong mùa hè này còn kinh khủng hơn rất nhiều.

Nóng từ mọi phía
Chưa bao giờ giá cả các mặt hàng, đặc biệt là thực phẩm lại tăng vọt một cách đáng sợ như những ngày qua. Mỗi buổi đi chợ là một buổi đắn đo, tần ngần suy nghĩ xem hôm nay ăn gì cho hợp với túi tiền đây, đi chợ hôm nay liệu ngày mai còn tiền để đi không. Đi đâu cũng thấy các tầng lớp người dân kêu ca với tình hình giá cả như hiện nay. Ai có thể giúp thay đổi tình hình đây...? kêu trời, trời chẳng thấu, kêu đất, đất chẳng hay thôi đành vợ chồng kêu với nhau, người cùng cảnh kêu với nhau cho giảm stress vậy. Giá cả đắt đỏ thì biết làm thế nào bây giờ, sống vẫn phải sống, ăn không thể bỏ, hết tiền thì đành đi vay nhưng hết chỗ vay thì làm thế nào? thôi kệ đi, chắc không chết đâu mà sợ. May mà mình vẫn có lương nhà nước trả, có điều hơi thiếu "một chút" so với nhu cầu tối thiểu của gia đình. Lấy lương nhà nước cấp tiêu được một tuần còn ba tuần đi vay, than ôi vẫn phải sống.
Bây giờ thì chuyện thuê nhà để sống ở các thành phố lớn là chuyện bình thường. Vì nó bình thường nên nó trở thành bình dân và quần chúng nhưng hình như vì nó quá bình dân nên Nhà nước "lãng quên" nó hay sao ấy? việc thuê nhà của người lao động đang mang tính tự phát, tự túc và nó có hàng vạn kiểu thuê nhà. Khổ thay, đi thuê nhà thì phụ thuộc vào chủ nhà. Ai may mắn thì gặp được chủ nhà đạo đức một chút còn dễ chịu bằng không thì đa số chủ nhà là giống nhau. Họ  có một nghìn lẻ một lí do để "bóc lột" người đi thuê. Thương thay mình lại nằm trong số đó, đúng là xót thương phận mình. Biết chủ nhà ăn cắp nước, ăn cắp điện nhà mình nhưng cũng không biết làm cách nào để ngăn. Nghe thì hơi ngược đời nhưng thực tế lại như vậy, bình thường chỉ có người thuê ăn cắp đằng này chủ nhà lại ăn cắp. Số là, trong quá trình thiết kế họ đã cố tình thiết kế đường ống dẫn nước có một nhánh ăn sang nhà họ trong khi đồng hồ nước lại của người đi thuê, thế là họ tha hồ dùng nước mà mình không hay biết vì sống tách biệt mà. Miệng thì bảo thu giá nhà nước nhưng thực tế tiền điện nước hàng tháng của nhà mình còn cao hơn cả người thu giá cho thuê, có ai tin được không khi nhà mình chỉ có 3 người mà một tháng đỉnh điểm hết 39m khối nước?  Rồi thì họ thích tăng giá nhà, tăng giá điện, tăng giá nước thì cứ tùy hứng. Biết tất cả các mánh khóe của họ nhưng bây giờ biết tính sao đây, đa số chủ nhà là giống nhau mà quan trọng hơn là biết chuyển đi đâu khi mà chuyện chuyển nhà không hề đơn giản một chút nào. Mình đã ở đây quen rồi, chí ít nó còn tự do, hơn nữa giá nhà còn hợp lý với nguồn thu nghèo nàn của vợ chồng mình. Chuyện thuê nhà thì trăm bề khổ sở nhưng biết kêu ai bây giờ? ai có thể điều chỉnh, có thể quản lý "thị trường" cho thuê nhà kiểu này. Nếu ai biết câu trả lời thì xin cho những người đi thuê nhà một tia hy vọng.
Đi thuê nhà đâu chỉ có chủ nhà giở mánh khóe, mấy bà vệ sinh môi trường cũng đủ lí do để chèo kéo thêm một vài nghìn, mấy ống điện nước hàng tháng cũng đè đầu cưỡi cổ người đi thuê, vì với chủ nhà dù sao cũng đã quen biết nên có sự ưu tiên nhất định. Đấy là những câu chuyện bị "móc túi" mang tính nhỏ lẻ mà không ai quản lý còn vô số những chiêu "móc túi" mang tính quy mô và được người đời chú ý hơn rất nhiều. Nói như thế để biết người dân (đặc biệt là dân không bản địa) bị chia năm trăm, xẻ bảy trăm (không còn chia năm sẻ bảy) như ngày xưa đâu. Ô chết, đang viết lại nhớ ngày mai hết sữa cho con, lo quá. Lúc này tự nhiên lại thấy mình giống ông Hộ trong Đời thừa của nhà văn Nam Cao quá. Thấy bức bách và tức tối vì cơm áo gạo tiền quá và cũng thấy mình sao vô dụng thế.

Cuộc sống thật gian truân và mình trở thành đời thừa
Chế Lan Viên ơi, nhà thơ có mấy câu thơ mà tôi thấy hợp với mình lúc này quá:
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẫn tránh
Những ưu phiền đau khổ với buồn lo.

Lúc này có thể thiên đường là nơi hạnh phúc nhất

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

"Việt Nam trên đường chúng ta đi"

Những âm hưởng rạo rực trong ca khúc "Việt Nam trên đường chúng ta đi" mà nhạc sĩ Huy Du đã sáng tác, ở đó người nghe có thể hình dung ra cuộc hành quân đấy khí thế với niềm tin mãnh liệt vào một ngày chiến thắng. Những hình ảnh: Nghe gió thổi, nghe sóng biển...nghe ấm lòng mỗi khi Đảng mở lối mà vui sao ta chẳng nói nên lời...và còn nữa ta đi giữa tình thương..." bài hát thật hay và thật ý nghĩa, nó khiến tâm hồn con người trở nên khí thế và có niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Nhưng cũng thật là ngược khi bài hát được ra đời trong những năm gian khó nhất của cuộc chiến tranh cứu nước vĩ đại, khi cái chết cận kề lại là lúc niềm tin vào cuộc sống mãnh liệt nhất.
Ngày nay, bài hát vẫn vang lên nhưng trong một thời kỳ khác-thời kỳ của hòa bình, của độc lập. Chiến tranh đã lùi xa, hôm nay nghe lại bài hát đột nhiên tôi lại nghĩ vậy bây giờ "trên đường chúng ta đi" thì thấy gì và nghe gì? Có lẽ chẳng có cái cảm giác khí thế ngày nào, niềm vui cũng không được như vậy và niềm tin nữa chứ...bởi trên đường chúng ta đi giờ đây bắt gặp toàn những cảnh khiến cho "màu hồng" của cuộc sống sẽ nhạt dần đi.
Trên đường đi là những phương tiện giao thông lao đi với tộc độ kinh hoàng, họ đi mà không cần quan tâm đến những người xung quanh đặc biệt là hệ thống xe tải, xe ben, xe trộn bê tông và đương nhiên rồi những vụ tai nạn giao thông hết sức thương tâm. Trong năm 2011, đúng là một năm đáng quên của giao thông Việt Nam khi các vụ chết tập thể do giao thông đường bộ, giao thông đường sắt, đường thủy, với vô số nguyên nhân trong đó có những nguyên nhân "lãng xẹt" nhưng để lại hậu quả thì vô cùng nghiêm trọng. Có lẽ "khí thế" nhất khi đi trên đường là những anh chàng đã có hơi men, lúc có men vào đi xe chắc thấy vui "mỗi khi mở lối". Trên đường chúng ta đi còn thấy bao nhiêu là hố ga không đậy, không hiểu sẽ như thế nào mỗi khi đường ngập nước vùi sâu các hố ga không nắp này. Bây giờ trên đường ta đi không thể nào nghe càng không thể ngửi mùi hương cuả những cánh đồng quê vì người đi trên đường ra sức "tân trang" bịt hết tai, mũi miệng để chống lại những cơn lốc bụi ngày càng nhiều trên các tuyến đường. Và còn đâu những cánh đồng bát ngát, thay vào đấy là các khu công nghiệp và những bãi đất trống.
"Việt Nam trên đường chúng ta đi" còn bắt gặp những mảnh đời bất hạnh, đó là nhiều em bé đang tuổi ăn, tuổi chơi, tuổi đến trường cùng bạn bè, cái tuổi còn chưa biết nghĩ thì nay các em lại đeo trước ngực một cái giá đựng những thứ lặt vặt mang đi bán, nhiều em cái giá quá khổ đã che hết mặt. Vào quán bia không biết là thật hay vờ một vài em cứ lấy tay ra hiệu cho khách mua một vài gói tăm, một hai cái bút nhưng nào đâu có bán được. Nhiều cụ già đi ăn xin, nhiều người lấy vỉa hè làm nơi nuôi giấc ngủ của mình.Vẫn còn đó những cô cậu học trò tóc xanh, tóc đỏ trên mình còn khoác chiếc áo phổ thông vậy mà nói chuyện "vợ chồng" nghe "hay" hơn cả đọc tiểu thuyết. Văn hóa xưng hô thì nghe thật "nhức" tai.

Hãy mang nụ cười Việt Nam đến với mọi người-đó là công việc của tất cả chúng ta
Cái khái niệm tình thương nghe ra còn xa lạ hơn bao giờ hết mà thay vào đó là sự vô cảm, thờ ơ với những người xung quanh, thờ ơ với những việc xảy ra trên đường, nhìn thấy mà đau lòng.
Sẽ còn rất nhiều, rất nhiều...những hình ảnh thương tâm, thương cảm, bức xúc, chướng tai gai mắt hiện ra trước mắt chúng ta mỗi khi đi trên đường. Sẽ là rất khó nhưng hy vọng những vấn đề trên sẽ được giảm thiểu ở mức tối đa và mong rằng một ngày nào đó "Việt Nam trên đường chúng ta đi" sẽ có cảm giác như bài hát của nhạc sĩ Huy Du.