Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

NGUYÊN VẸN HÌNH BÓNG THẦY

Thầy ạ, vậy là tròn 35 ngày Thầy rời xa gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, xa các em...xa những vật dụng đã rất gắn bó với Thầy. Và giờ em có thể gọi đó là những kỷ vật. Ba mươi lăm ngày trôi qua, không một giây phút nào em không nhớ đến Thầy, nhớ đến tất cả những gì thuộc về con người Thầy, những thứ không thể lẫn với ai khác. Người ta bảo cuộc sống là hối hả, là tất bật, là guồng quay...Nhưng những ngày qua với em nó trôi qua một cách chậm chạp, ì ạch...đó là những ngày dài lê thê cùng với đó là những tiếng thở dài, dài đến bất tận. Tất cả những điều đó được khoắc lên con người em, người luôn được xem là nhanh nhẹn. Em không thể nhanh nhẹn hơn được nữa, nếu có chẳng qua em đang cố gắng vì công việc, vì không muốn thời gian lại khiến mình đắm chìm vào những suy nghĩ lung tung và càng nghĩ em càng thấy cuộc đời nhiều khi thật bạc Thầy ạ. Bây giờ, em vẫn được gần Thầy, vẫn có thể chăm Thầy và vẫn thường xuyên sang nhà Thầy nhưng tất cả những điều đó giờ em làm một mình dù vẫn gắn với Thầy như ngày nào. Và em vẫn luôn tâm niệm dù Thầy đã yên giấc ngàn thu nhưng những gì Thầy gửi gắm em sẽ cố gắng đó là công việc ở Khoa, đó là sống có tình với mọi người, đó là phải biết cố gắng và giờ thêm một việc nữa đó là thường xuyên qua lại bên nhà để những người trong gia đình không cảm thấy hiu quạnh. Em biết mỗi lần em sang mọi người luôn có cảm giác Thầy đang ở rất gần, ở đâu đấy chứ không phải Thầy đã đi rất xa.
Thầy luôn vậy chân tình và mộc mạc
Sinh lão, bệnh tử  là lẽ ở đời, nhưng việc Thầy đi đột ngột khiến tất cả mọi người bàng hoàng, cảm thấy xót xa biết chừng nào. Đó là nổi đau, là mất mát, là khoảng trống rất lớn không thể ngày một, ngày hai mà em cùng mọi người có thể quen ngay được. Từ khi Thầy bệnh đến khi nằm xuống với đất mẹ, em chưa đêm nào được trọn giấc, có thể là ngủ rất muộn, thường xuyên hơn cả là em mất ngủ vì hình ảnh của Thầy luôn trong tâm trí em. Em về Khoa mình được gần năm năm, một khoảng thời gian không phải là dài so với nhiều anh chị em nhưng khoảng thời gian đó lại là khoảng thời gian em gắn bó với Thầy thường xuyên hơn cả. Sự gắn bó thể hiện qua công việc, qua cuộc sống mà Thầy luôn quan tâm thăm hỏi. Sự gắn bó đó thể hiện qua những lần Thầy trò "kề cà" chỗ này chỗ nọ và còn những lần Thầy mắng em nữa chứ, mắng cho biết, mắng cho lớn và mắng để thành người...Giờ ước gì được Thầy mắng em thêm một lần nữa. Trên con đường về nhà thi thoảng em lại lái xe chạy qua con đường cạnh cánh đồng để nhìn vào ngôi mộ của Thầy. Hôm nay, cũng vậy em lái xe chạy vòng qua con đường rất ít người đi đó những vòng hoa trên ngôi mộ đã được dọn sạch sẽ. Nơi Thầy yên giấc thật khô thoáng, thật mát mẻ và nơi đó chứng minh cho sự ấm áp của tình người. Dù nhìn vào em vẫn thấy nghẹn lòng...
Sau một thời gian, khi nỗi đau tạm thời nguôi ngoai, các công việc của Khoa dần trở lại bình thường thì vẫn còn đó căn phòng của Thầy. Căn phòng Thầy làm việc, cánh cửa vẫn được khép kín như những lần Thầy đi công tác lâu ngày. Tuy không ai nói ra nhưng em biết mọi người chưa muốn xáo trộn một điều gì vì tất cả vẫn có cảm giác Thầy đi đâu đó chứ không phải đã về nơi cực lạc. Hàng ngày, em vẫn muốn nhắc tên Thầy để Thầy luôn được hiện diện trước mặt em trước mặt mọi người. Thầy sẽ mãi mãi sống trong tâm trí mọi người. Với một người giàu lòng nhiệt huyết, một nhà khoa học tài hoa, một người Thầy cao cả, một người bạn chân tình đến mộc mạc...trên hết là một con người tuyệt vời. Em hoàn toàn tin tưởng Thầy sẽ đến một thế giới yên bình và thanh tịnh bởi những gì Thầy làm, Thầy sống với đời thì đến khi thác Thầy xứng đáng ở một nơi cao nhất trong thế giới cực lạc. Ở nơi ấy, Thầy có thể quan sát tới tất cả mọi việc trên trần và em cũng tin Thầy luôn bên cạnh và phù hộ cho những người thân yêu trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp trong đó có em. Thêm một lần nữa em cầu mong Thầy thật sự thanh thản bên kia thế giới. Em sẽ luôn nhớ đến Thầy với tư cách một người quan trọng trong cuộc đời mình.