Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Em mãi là học trò

Sao mình lại bồi hồi khó tả thế này? Bây giờ là 2h sáng mà sao mình không tài nào chợp mắt được. Mọi thứ như đang nhảy múa trong đầu mình, muốn dừng nó lại để làm một giấc thật ngon nhưng sao khó thế. Mình đang nghĩ rất nhiều nhưng có lẽ điều mình nghĩ nhiều nhất lúc này là về những người thầy, người cô của mình. Mình đang nghĩ về những người góp công sức không nhỏ tạo nên mình hôm nay. Mình đang nghĩ về trường xưa-bạn cũ. Ôi! sao nó làm mình cảm xúc thế.
Không cảm xúc sao được khi những ngày này mình muốn dành cho các thầy, các cô của mình những tình cảm, những lời chúc tốt đẹp nhất. Muốn chạy đến bên các thầy cô mà khoe rằng ngày hôm nay em đã lớn hơn nhiều so với ngày hôm qua. Em muốn khoe với các thầy cô rằng cậu học trò bé tí ngày xưa giờ đã có gia đình với một người vợ và một cậu con trai. Em muốn đến bên các thầy cô và nói rằng em vẫn mãi là cậu học trò ngoan của lớp. Thầy cô sẽ rất vui phải không ạ. 
Tiểu học
Thầy ạ! có lẽ ký ức xa xôi và "mờ mờ" nhất là ngày em học tiểu học. Lúc đó tuổi còn nhỏ nhất, thời gian cách đây xa nhất và trong mỗi cô cậu học trò tiểu học thì sự hồn nhiên, ngây thơ là nhiều nhất. Những yếu tố khiến cho trong trí nhớ mỗi người là cảm giác mơ hồ nhất. Nhưng hình bóng Thầy thì em và bạn bè cùng lớp sẽ và mãi không bao giờ quên, không bao giờ. Làm sao có thể quên hình ảnh một người Thầy với chiếc xe đạp đi vài chục cây số để truyền cho chúng em những bài học giá trị. Thầy lên lớp với khí thế của một thầy giáo trẻ bất chấp cơ sở ngày đấy hết sức nghèo nàn. Em vẫn nhớ như in hình ảnh Thầy và trò không có chỗ học đã phải vào một phòng mà trước đấy là kho chứa phân đạm và thuốc trừ sâu của xã. Chao ôi! một phòng học mà giờ nghĩ lại có lẽ giờ đây chẳng ai dám bước vào. Viết đến đoạn này tự nhiên em lại muốn hát câu "bài học đầu tiên cám ơn Thầy em đã hiểu". Câu hát này sẽ mãi được hát cùng với cuộc đời của mỗi chúng ta. Với riêng cá nhân em thì sẽ không bao giờ quên cái biệt hiệu "Bằng đứng" mà Thầy đã đặt cho em. Vì em thấp bé nên suốt ngày phải đứng lên để nhìn thấy bảng và để tay lên bàn Viết. Bé thì bé vậy nhưng Thầy đã phong em làm lớp phó học tập và em còn được đi thi học sinh giỏi cấp huyện. Nghĩ lại em chỉ ước giờ được ngồi trò chuyện cùng Thầy mà thôi. 
Trung học cơ sở
Lên cấp hai rồi mà mình vẫn bé như cái "kẹo mút". Thời kỳ này mình học không được tốt hình ảnh về những người thầy cô cũng đã có những thay đổi nhất định. Lên cấp hai đã không còn giống như cấp một khi mỗi thầy cô phải dạy một môn học. Có lẽ vì thế mà hình ảnh về một người thầy, một người cô cho riêng mình cũng không thật sự rõ nét. Em viết chung cho tất cả thầy cô đã giúp em rất nhiều trong học tập cũng như trong cuộc sống. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam em Kính chúc các thầy cô mạnh khỏe và hạnh phúc! Mỗi khi có dịp về quê em vẫn thấy các thầy cô mạnh khỏe, em thấy vui trong lòng.
Trung học phổ thông
Cô ơi! em đang rất muốn gọi điện cho Cô nhưng bây giờ là 4h sáng em không thế thực hiện ngay được. Ngày hôm qua, em không còn một chút thời gian nào để nghĩ và gọi điện cho Cô nữa. Hôm nay, cơ quan em kỷ niệm 55 năm ngày thành lập nên mọi việc rất bộn bề nhưng em sẽ cố gắng được nói chuyện với Cô qua điện thoại dù thời gian rất ngắn ngủi Cô nhé. Em biết năm nay là tròn mười năm em rời xa mái trường thân yêu của mình. Mười năm qua cuộc sống của em đã có rất nhiều thay đổi Cô ạ. Trong năm nay em rất mong muốn được gặp lại Cô để em được trải lòng những gì diễn ra trong cuộc sống của em. Côi ơi, em biết những ngày em học cấp 3 Cô rất thương em vì nhà em nghèo quá nhưng em luôn biết quên đi khó khăn phía trước chỉ vì lòng ham học. Cô và bạn bè đã động viên em rất nhiều để tiếp cho em thêm nghị lực trong 3 năm học. Với em nếu nói về điều kiện để học thì 3 năm đó sao nó dài đằng đẳng. Sau này em có nghe những lời của các em học sau kể lại mỗi lần Cô nhắc đến em Cô lại khóc. Còn em nghĩ về hình ảnh ấy em cũng không sao cầm được nước mắt Cô ạ. Thôi, em nhắc lại một chút vậy chứ cứ nghĩ và viết theo hướng này có lẽ em sẽ rơi nước mắt nhiều hơn và viết cũng lan man mà không có điểm dừng mất. Em sẽ cố gắng về thăm Cô đó là dự định của em trong một ngày gần nhất có thể. Nhân ngày nhà giáo Việt Nam em Kính chúc Cô những điều lớn lao nhất từ một cậu học trò dành cho những người người thầy, người cô của mình.
Đại học
Cô ạ, có lẽ trong những điều may mắn của em thì được gặp, được học và được Cô giúp đỡ là điều may mắn nhất. Và có thể khẳng định nếu không có Cô thì em không có được ngày hôm nay. Em hiểu rằng cũng như bao cô cậu học trò may mắn khác em được Cô dìu dắt qua những trang giáo án. Giúp chúng em có được chuyên môn vững chắc hơn, là "vũ khí" quan trọng cho chúng em bước vào đời với những gì mình được học. Đó là cái chung, may mắn hơn bạn bè trong lớp em còn được học những bài học của Cô, những bài học ngoài giáo án mà có lẽ chỉ ai may mắn như em mới được nghe mà thôi. Gia đình em cám ơn Cô! cám ơn tất cả những gì Cô đã tạo ra cho chúng em. Em hứa rằng em sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để Cô luôn tự hào có một học trò của Cô đang thực hiện những bài giảng của mình trong công việc cũng như cuộc sống. Em muốn viết thật nhiều, thật nhiều nhưng vì em phải lên trường ngay bây giờ để chuẩn bị cho lễ kỷ niệm nên hình ảnh của Cô em sẽ tâm sự vào blog cuả riêng mình vào một dịp khác. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam em Kính chúc Cô luôn mạnh khỏe, để mỗi buổi đến trường em vẫn thấy Cô khí thế với những đóng góp không nhỏ vào sự phát triển của khoa và trường mình Cô nhé.
Một lần nữa em xin Kính chúc các thầy cô đáng kính của em MẠNH KHỎE-HẠNH PHÚC-BÌNH AN trong cuộc sống. Em mãi là học trò của các thầy cô. 

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Ôi bóng đá! Vợ ơi đừng hỏi anh nữa nhé (Tặng vợ)


Hình ảnh thật đẹp và thật hợp
Em không hiểu sao anh lại mê bóng đá thế? Câu này vợ đã hỏi anh đến ngàn lần, lần nào anh cũng chỉ nói "em không hiểu được đâu".  Đúng là em không thể hiểu được đâu vợ à. Nhưng em có biết vì sao anh lại trả lời như vậy không? Đơn giản thôi vì anh không có câu trả lời nào tốt hơn để nói về tình yêu dành cho trái bóng.
Vợ ơi, đừng hỏi anh nữa nhé nó cũng như tình yêu anh dành cho em vậy, nếu trả lời được câu hỏi vì sao anh yêu em thì có lẽ đó không còn là tình yêu nữa. Em có biết không, anh mê bóng đá khi anh còn là một đứa trẻ, khi cả làng anh chỉ có một cái ti vi đen trắng chạy bằng bình ắc quy. Anh mê bóng đá khi cơm vẫn còn bữa đói, bữa no. Khi miếng ăn còn chưa ấm bụng trong những buổi đến trường anh vẫn mê đá bóng. Vợ ơi, đừng hỏi anh nữa nhé vì tình yêu anh dành cho bóng đá trước khi gặp em có đến cả 20 năm khoảng cách. Một đứa trẻ lên mười đã biết mê bóng đá, giờ đã ba mươi tuổi và anh nhận thấy rằng cái đam mê kia vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào nếu có khác chẳng qua là biểu hiện của cảm xúc mà thôi. Chắc hẳn tình yêu này sẽ đi hết cuộc đời cùng anh. Còn em thì sao? sẽ như vậy em nhé. Em có biết, nhiều khi anh điều khiển trái bóng không đi theo ý muốn của mình anh bực lắm, nhiều trận đội bóng mà anh yêu thích để thua anh buồn lắm, những lúc như vậy anh thấy không còn yêu bóng đá nữa. Nhưng bỏ đi vài ngày anh lại thấy nhớ, không được xem trận bóng nào anh lại thấy buồn hơn và rồi anh nhận ra rằng nó là một phần của cuộc đời mình. Với em anh cũng có cảm giác như vậy. Hiểu không vợ của tôi ơi!  
 Vợ ơi, đừng hỏi anh nữa nhé vì bóng đá đã gắn chặt vào tuổi thơ anh như một phần quan trọng trong ký ức. Ở đó, em có biết không mỗi buổi chăn trâu anh và bạn bè làm những quả bóng bằng lá chuối buộc tròn lại, rồi đi kiếm những quả bưởi làm bóng. Những buổi đến trường còn háo hức hơn khi mỗi đứa góp hai trăm đồng mua quả bóng nhựa để đá. Chao ôi! nghĩ lại mà thấy sao có thể đam mê đến thế đã biết bao lần mình bị những trận đòn của bố vì quá say bóng đá. Vì say mê đá bóng nên để trâu ăn lúa bị bảo vệ bắt, vì mê đá bóng đến giờ tan trường vẫn không chịu về... Vợ ơi, em có biết không tuổi thơ của mình anh còn nhớ như in cái cảm xúc "buồn vô hồn" mỗi khi đội tuyển Việt Nam, mỗi khi Câu lạc bộ Quân đội để thua. Mỗi lần Hồng Sơn có bóng anh thấp thỏm chờ đợi, anh hy vọng những pha xử lí bóng kỹ thuật của anh ấy. Ký ức về những trận bóng xem Hồng Sơn thi đấu vẫn còn nguyên vẹn trong anh. Em hãy cảm nhận điều này như những ngày mình mới yêu nhau em nhé. 
Em biết rồi đó, khi đội tuyển Việt Nam thắng Thái Lan và vô địch Đông Nam Á một người không yêu bóng đá như em đã thốt lên rằng "anh ơi phải ra đường thôi". Và em biết rồi đấy khi ra đường là cả một rừng người, hàn ngàn người chung một niềm vui, chung một niềm hạnh phúc. Nơi đó, con người ta không còn sự bon chen, không còn sự thù hận, không còn cảnh cãi vả vì va chạm giao thông... mà thay vào đó là men say chiến thắng, thay vào đó là những nụ cười mãn nguyện. Phải rồi, chỉ có bóng đá mới làm được điều vĩ đại như thế phải không em.
Ngày hôm nay, anh và em đang nắm tay nhau đi chung trên một con đường đó là hạnh phúc của mình em à. Em cũng phải nhớ rằng để cùng nhau đến cuối con đường thì chúng ta còn phải cố gắng nhiều lắm. Sẽ có rất nhiều việc phải làm, sẽ còn nhiều điều phải suy nghĩ nhưng khoan hãy tính đến những điều như  thế. Vì việc đầu tiên để duy trì hạnh phúc em hãy nghĩ thế này nhé, dù chúng ta có một tình yêu, dù chúng ta có cùng một giấc mơ, dù chúng ta có cùng chung một ngôi nhà, dù chúng ta có cùng chung một giường, một chăn ấm, một đệm êm và dù chúng ta có cùng chung những đứa con thì chúng ta vẫn là hai con người, chúng ta vẫn là hai tính cách, hai tâm hồn và trên hết chúng vẫn có hai khoảng trời em ạ. Anh biết cả anh và em đều đang cố gắng. Hãy làm thế nào cho cái một và cái hai kia thật sự hòa hợp em nhé. Làm được như vậy chắc hẳn trên đời này nhiều người phải ghen tỵ vì tình yêu ta dành cho nhau, cũng như tình yêu anh dành cho bóng đá vậy. Đọc bài này rồi thì đừng hỏi anh tại sao nữa nhé.