Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Nỗi đau còn hằn sâu

Bố kính yêu! con tính nhanh, thời gian bố ra đi cho đến ngày hôm nay cũng đã 134 ngày rồi đấy ạ 28/3(7/3al). Kể từ ngày bố mất, con không thể quên đi nỗi đau mất cha, cả gia đình mình cũng vậy. Cuộc đời thật không ngờ, có những điều diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến đôi khi nghĩ lại chỉ như một giấc mơ thoáng qua trong giấc ngủ mà thôi. Trong lúc sức khỏe của bố đang trong thời gian ổn định nhất so với những lần bị ốm trước kia thì cũng là lúc bố ra đi. Bố đi về nơi cõi phật, để lại sự trống trãi in rõ trên khuôn mặt của mẹ và các con. Bố ơi! quả thật là đau đớn, vậy là từ nay cảnh mẹ góa con côi trông vào nhau mà lấy nghị lực. Con vẫn biết nỗi đau của con có lẽ chỉ bằng 1/1000...so với mẹ. Mẹ và bố đến với nhau trong cảnh nghèo, yêu nhau rồi thành vợ thành chồng mà đâu có được gần nhau. Suốt mấy chục năm trời mẹ nuôi các con mình vất vả, gian lao, đắng cay, chua xót, rồi bao nhiêu tủi cực của cuộc đời này mẹ gánh hết, không một lời kêu ca. Bố đi công tác xa, bằng tình yêu của một người vợ dành cho chồng, tình thương của một người mẹ dành cho con, mẹ đã giúp bố yên tâm công tác. Đó là những điều thể hiện tình yêu mãnh liệt và con biết mẹ rất đau đớn khi bố ra đi.
Đưa bố về cõi vĩnh hằng

Bố kính yêu! con vẫn biết "sinh lão bệnh tử" là cái lẽ ở đời nhưng sao vẫn khó chấp nhận và đau đớn thế. Bố về với ông bà tổ tiên về với đất mẹ, để lại nỗi đau, để lại sự hụt hẫng rất lớn trong con. Bố có biết không trong gia đình mình con được xem là người có học vấn cao nhất, để có được những điều như thế con biết bố mẹ đã hy sinh rất nhiều vì con. Về điều này thì bố có thể không bằng mẹ nhưng với con đó chẳng phải là vấn đề gì vì con biết trong sâu thẳm trái tim mình bố rất vui khi con vào đại học. Con biết bố cũng tự hào vì con nên bố vẫn đi làm trong khi sức khỏe không tốt, điều này khiến con càng nghĩ càng đau xót. Bố ơi, đêm nay lại như nhiều đêm khác con lại mơ về bố. Nhưng giấc mơ hôm nay khiến con bật dậy để viết cái cảm xúc này vào trang nhật ký của con. Một giấc mơ mà hình ảnh của bố không hề hiện lên, mà hiện lên đó là hình ảnh của chiếc bàn thờ đang có phần lạnh lẽo. Trong giấc mơ của mình con không biết bố có nhắc nhở anh em chúng con điều gì không? nhưng những gì hiện lên trong giấc mơ đang là hiện thực của cuộc sống gia đình mình sau ngày bố rời xa mẹ và các con. Giấc mơ chỉ rõ ra các con của bố đang làm ăn xa không về thắp hương cho bố được, mẹ cũng vậy nên bàn thờ và nhà cửa có phần lạnh lẽo. Trời ơi, hình ảnh đó lại làm quặn trái tim con rồi. Bố ơi, Bắc nó vẫn ở nhà và mẹ thường xuyên gọi điện bảo em thắp hương mà bố. Nếu bố vẫn còn thấy lạnh lẽo con sẽ bảo em thắp cho bố nén hương bố nhé. Bố tha lỗi cho anh em các con! Cũng thật trùng hợp khi con tỉnh giấc vì mơ tới bố thì mẹ ngủ bên cạnh con cũng choàng thức dạy và nói vừa mơ tới bố. Theo lời mẹ thì hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của bố và mẹ, mẹ đã gọi điện bảo Bắc thắp hương lên bàn thờ bố và hôm nay thì bố trở về trong giấc mơ của mẹ. Bố đã hỏi thăm mẹ bằng hai câu thơ,(con chưa nghe rõ vì mẹ đang ngủ nên con không hỏi được nhưng đại ý) "Tỵ nay đã in phận rồi, Ong ở trên đó đã nhàn hơn chưa". Nghe mẹ kể xong con giật mình nên không ngủ được và cũng không dám kể giấc mơ của con cho mẹ nghe, vì con sợ.
Trách số phận đã mang đi của các con một người cha, trách số phận sao không để cho các con có thêm thời gian chăm sóc bố...Trách vẫn phải trách nhưng con hồi tưởng lại thì cuộc đời vẫn còn một chút gì đấy gọi là trọn vẹn. Bố ra đi dù thời điểm nào thì đó cũng là nỗi đau rất lớn trong con, không phải ngày một ngày hai mà nguôi ngoai ngay được. Nhưng con vẫn nhớ như in 7 năm về trước, khi con đang là sinh viên năm thứ hai thì bố đột ngột lâm trọng bệnh và ai cũng nghĩ bố sẽ ra đi cái ngày đó. Chao ôi! cái ngày con đưa bố từ bệnh viện trở về trong cơn mưa dầm dề và lầy lội. Đưa bố vào trong ngôi nhà tranh lụp xụp, xiêu vẹo, đặt bố lên chiếc giường ọp ẹp và cũ kỹ. Anh em, bà con chòm xóm đến thăm mà không ai cầm được nước mắt. Một bên là bố nằm còn một bên là ba mẹ con ôm nhau khóc. Nếu bố ra đi thời điểm đấy mẹ và các con vẫn phải chấp nhận vẫn phải chiến đấu với cuộc sống này. Con đã nghĩ có khi mình phải bỏ lại sau lưng giảng đường đại học khi giấc mơ còn đang giang dở. Điều thần kỳ, hay có thể coi là phép màu cuộc sống đã đưa bố trở lại với các con(điều khó tin nhất), trở lại để thực hiện nốt trọng trách của một người chồng, người cha mà bố vẫn chưa thực hiện xong. Đó là anh trai, em gái tất cả đều chưa có công việc ổn định, chưa ai lập gia đình và bố chưa có cháu nội cháu ngoại, con và em Bắc vẫn còn học hành. Bố ở lại với các con bảy năm, vâng bảy năm qua đã có những thay đổi tích cực trong cuộc sống gia đình chúng ta. Bố đã có ngôi nhà khang trang hơn(so với nhà mình), anh trai, em gái đã lập gia đình và ông đã có các cháu, con tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định và cũng kịp thời cho ông một đứa cháu mà ông vẫn hay đùa "đây mới là Trịnh xịn". Đến lúc này đây, đúng lúc các con có thể quay lại phụng dưỡng bố mẹ, thì bố lại rời xa các con. Không biết có phải vậy không bố, có phải mọi việc gần trọn vẹn thì bố có thể thanh thản ra đi không vậy? chân thực mà nói bố ra đi khi các con đã trưởng thành phần nào đó đã động viên rất lớn cho các con và mẹ. Dù sao bố đã hoàn thành nhiệm vụ với đời. Bố kính yêu! bố hãy in giấc ngàn thu nhé. Thể xác có thể xa rời nhưng linh hồn bố hãy luôn bên các con bố nhé. Bố hãy theo sát từng bước chân của mẹ, các con bố nhé. Bố linh thiêng hãy phụ hộ cho mẹ, các con và các cháu mạnh khỏe và bình anh. Nơi đất khách quê người con xin hướng đầu về quê hương nơi bố yên giấc, quỳ gối vái lạy bố kính yêu của các con.


Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Họa vô đơn chí, vẫn xem bình thường đi

                                                                Lúc này đây tôi không biết là mình đang vui hay buồn nữa, sao trong người lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn không yên. Cũng đúng thôi làm sao mà yên được khi con vẫn còn ốm, yên sao được khi còn quá nhiều việc phải lo...Chao ôi!sao cái năm 2012 này lại đem đến cho mình những điều trái ngang đến thế. Tai họa đã dáng xuống gia đình mình nói chung và bản thân mình nói riêng ngay những tháng đầu năm. Chẳng có nỗi đau nào bằng với nỗi đau mất người thân, hơn nữa người đó lại là bố mình. Bố ra đi để lại sự trống trải trong tất cả cá thành viên còn lại trong gia đình, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã trưởng thành, đã có thể tự lo cho bản thân vì vậy cũng có bản lĩnh hơn trong việc chấp nhận sự thật đau lòng. Trong 4 đứa con thì vẫn còn đó thằng em trai. mới tốt nghiệp cấp 3 chưa học hành gì tiếp nên cả nhà thương nhất là nó. Bằng tình thương và trách nhiệm của một người anh, tôi đã cố gắng định hướng và tạo điều kiện tốt nhất có thể để em nó có thể thi được vào đại học. Nhưng rồi thêm một lần nữa tôi lại đón nhận nỗi đau đến tê người, khi em nó đã dập tắt tương lai của chính bản thân mình, dập tắt kỳ vọng của gia đình và một lần nữa tôi lại phải học cách chấp nhận. Sắp xếp hành lý cho em về quê ở với mẹ một thời gian mà lòng tôi xót xa. Muốn khóc vì thương em, muốn khóc vì trách em và muốn khóc vì trách mình một phần nào đó là trách số phận sao trớ trêu thế. Nhưng tôi không thể khóc, bởi nếu tôi khóc thì ai có thể không khóc đây? vẫn phải cứng rắn, vẫn phải bình thường. Hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với em nó để cuộc sống sau này đỡ vất vả hơn.
Mùa hè đến mang theo cái thời tiết khắc nghiệt của Hà Nội. Cái khí trời này đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe con người, đặc biệt là trẻ em. Anh cu Sò(con trai của tôi), cũng không tránh khỏi. Ngày đầu anh hơi sốt và ho nhẹ nhưng càng về sau anh cu ho càng mạnh, khiến bố mẹ lo lắng rất nhiều. Con trai đã ho nên ăn vào bao nhiêu là trớ bấy nhiêu, khiến anh còi đi trông thấy. Khám hết nơi này đến nơi khác, cho uống hết thuốc này đến thuốc nọ cuối cùng phải đưa anh vào viện Xanh Pôn để tiêm. Nhìn con ốm đau mà cả nhà buồn thỉu buồn thiu. Con ốm rồi sẽ khỏi đó là suy nghĩ để tôi có thêm nghị lực chiến đấu với cuộc sống này. Lát nữa sẽ đưa anh cu đi khám lại xem bệnh có tiến triển tốt không.
Đi qua hơn nửa năm 2012, mà giật mình quay lại mới biết năm nay mình chẳng làm được gì cho bản thân,bên cạnh đó lại mất đi những thứ giá trị của cuộc sống. Làm thế nào để mình có nghị lực làm những việc đã hoạch định ra từ đầu năm đây. Một núi công việc đang đợi mình phía trước, biết bắt đầu từ đâu đây. Chắp tay, xin vái ông bà, bố hãy tiếp cho cháu con có nhiều nghị lực, ý chí để hoàn thành những mục tiêu của cuộc sống. Còn gần nửa năm nữa hy vọng nó sẽ tốt hơn những tháng ngày đã qua. Hãy cố lên nào...sẽ làm được, mình sẽ làm được mà.