Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Họa vô đơn chí, vẫn xem bình thường đi

                                                                Lúc này đây tôi không biết là mình đang vui hay buồn nữa, sao trong người lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn không yên. Cũng đúng thôi làm sao mà yên được khi con vẫn còn ốm, yên sao được khi còn quá nhiều việc phải lo...Chao ôi!sao cái năm 2012 này lại đem đến cho mình những điều trái ngang đến thế. Tai họa đã dáng xuống gia đình mình nói chung và bản thân mình nói riêng ngay những tháng đầu năm. Chẳng có nỗi đau nào bằng với nỗi đau mất người thân, hơn nữa người đó lại là bố mình. Bố ra đi để lại sự trống trải trong tất cả cá thành viên còn lại trong gia đình, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã trưởng thành, đã có thể tự lo cho bản thân vì vậy cũng có bản lĩnh hơn trong việc chấp nhận sự thật đau lòng. Trong 4 đứa con thì vẫn còn đó thằng em trai. mới tốt nghiệp cấp 3 chưa học hành gì tiếp nên cả nhà thương nhất là nó. Bằng tình thương và trách nhiệm của một người anh, tôi đã cố gắng định hướng và tạo điều kiện tốt nhất có thể để em nó có thể thi được vào đại học. Nhưng rồi thêm một lần nữa tôi lại đón nhận nỗi đau đến tê người, khi em nó đã dập tắt tương lai của chính bản thân mình, dập tắt kỳ vọng của gia đình và một lần nữa tôi lại phải học cách chấp nhận. Sắp xếp hành lý cho em về quê ở với mẹ một thời gian mà lòng tôi xót xa. Muốn khóc vì thương em, muốn khóc vì trách em và muốn khóc vì trách mình một phần nào đó là trách số phận sao trớ trêu thế. Nhưng tôi không thể khóc, bởi nếu tôi khóc thì ai có thể không khóc đây? vẫn phải cứng rắn, vẫn phải bình thường. Hy vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với em nó để cuộc sống sau này đỡ vất vả hơn.
Mùa hè đến mang theo cái thời tiết khắc nghiệt của Hà Nội. Cái khí trời này đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe con người, đặc biệt là trẻ em. Anh cu Sò(con trai của tôi), cũng không tránh khỏi. Ngày đầu anh hơi sốt và ho nhẹ nhưng càng về sau anh cu ho càng mạnh, khiến bố mẹ lo lắng rất nhiều. Con trai đã ho nên ăn vào bao nhiêu là trớ bấy nhiêu, khiến anh còi đi trông thấy. Khám hết nơi này đến nơi khác, cho uống hết thuốc này đến thuốc nọ cuối cùng phải đưa anh vào viện Xanh Pôn để tiêm. Nhìn con ốm đau mà cả nhà buồn thỉu buồn thiu. Con ốm rồi sẽ khỏi đó là suy nghĩ để tôi có thêm nghị lực chiến đấu với cuộc sống này. Lát nữa sẽ đưa anh cu đi khám lại xem bệnh có tiến triển tốt không.
Đi qua hơn nửa năm 2012, mà giật mình quay lại mới biết năm nay mình chẳng làm được gì cho bản thân,bên cạnh đó lại mất đi những thứ giá trị của cuộc sống. Làm thế nào để mình có nghị lực làm những việc đã hoạch định ra từ đầu năm đây. Một núi công việc đang đợi mình phía trước, biết bắt đầu từ đâu đây. Chắp tay, xin vái ông bà, bố hãy tiếp cho cháu con có nhiều nghị lực, ý chí để hoàn thành những mục tiêu của cuộc sống. Còn gần nửa năm nữa hy vọng nó sẽ tốt hơn những tháng ngày đã qua. Hãy cố lên nào...sẽ làm được, mình sẽ làm được mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét