Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Yêu có cần phải nói?

Tôi và em giờ ai cũng đã có gia đình. Không biết cuộc sống của em bây giờ thế nào, hạnh phúc không, vui vẻ không và còn nghĩ gì về tôi không...? Còn tôi đang có một gia đình hạnh phúc với một người vợ thuỳ mị, nết na hết lòng vì cái gia đình nhỏ bé của mình và một "thành quả" xinh xắn, đáng yêu. Tôi vô cùng hạnh phúc vì những gì tôi có!
Tạm biệt nhé, chúng ta mãi là ký ức đẹp của nhau
Lớn lên trên cùng một làng quê nghèo khó, so với gia đình tôi thì gia đình em có điều kiện hơn rất nhiều, không vì điều đó tình bạn của chúng tôi vẫn thân thiết và gắn bó. Trong bước đường mưu sinh của mình chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, cho nhau biết những chuyện mà hai đứa quan tâm. Em đi học còn tôi thì đi làm lăn lộn với những tháng ngày vất vả. Dù đi đâu làm gì tôi vẫn liên lạc với em và trong người luôn có một thứ tình cảm nhớ nhung. Tuy là đi làm nhưng ước mơ được ngồi trên giảng đường đại học vẫn cháy bỏng trong tôi và rồi ước mơ đấy cũng thành sự thật. Ngày đậu đại học, tôi hạnh phúc đến trào nước mắt, dẫu biết phía trước con đường học không hề đơn giãn với tôi một chút nào. Trong giây phút đó tôi lại nhớ đến em và báo cho em biết. Em gửi lời chúc mừng. Tôi trộm nghĩ mình vào đại học có lẽ sẽ có nhiều cơ hội để bày tỏ tình cảm với em.
Tôi biết mình đã yêu em từ cái ngày mấy đứa còn đi ôn thi đại học nhưng vì mặc cảm gia đình, vì mặc cảm bản thân và một vài lí do khác nữa tôi đã quyết định chôn chặt tình cảm của mình, hay nói đúng hơn đã không dám thổ lộ với em bất kỳ một câu gì. Dù trong mọi việc vẫn thể hiện là tôi đã yêu em. Thêm một lý do là tôi luôn nghĩ mình đang yêu đơn phương, nói ra thì chắc là thất bại nếu như thế thật thì em sẽ lẫn tránh tôi và tôi có thể mất em mãi mãi. Tôi luôn nghĩ em là nơi mình khó với tới, vì em xinh xắn nhiều người theo đuổi và tôi cũng nghĩ em đã trao trái tim cho ai đấy mà không phải là mình.
Vào đại học rồi tôi và em có điều kiện liên lạc với nhau thường xuyên hơn. Tôi viết cho em những lá thư tay và em cũng vậy. Trong những lá thư đó tôi đã “bóng gió” nói ra tình cảm của mình và em gửi thư với nội dung “né tránh” như vậy là suy nghĩ của tôi ngày nào vẫn đúng. Trong suy nghĩ của mình tôi đã định đến nơi em học để mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình nhưng cảm giác sợ sệt kia vẫn khiến tôi không dám làm. Và thực tế tôi đã không đủ can đảm để làm điều đó cho đến ngày hôm nay.
Điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng đã đến, em đột ngột đi lấy chồng một người mà đến giờ em vẫn thắc mắc tại sao mình lại lấy làm chồng khi chưa có tình yêu. Có phải em đang chạy trốn tình cảm của ai đấy? hay em nghĩ con gái có thì? hay em muốn có cho mình một chỗ dựa trong đời…?Bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu tôi, càng hỏi tôi càng thấy nhói đau. Ngày em đi lấy chồng tôi nào đâu có hay, em không mời cũng chẳng báo tin. Nhưng hình như ông trời thích trêu đùa người khác, tôi về quê lại đúng cái ngày em chuẩn bị lên xe hoa. Như sét đánh ngang tai, tôi quyết định lên gặp em lần cuối nhìn em trong ngày cưới, tự nhiên thấy mình sao xót xa đến vậy. Nhìn em, tôi muốn nói tất cả nhưng nghĩ giờ còn nói để làm gì khi mọi chuyện đã rồi. Thôi hãy để người mình yêu đi với giấc mơ của em. Đám cưới của em tôi còn không dám uống một lý rượu chúc mừng dù em đã mong tôi lên chia vui. Đưa chân em lên xe hoa trong dòng người đưa tiễn, tôi đã không dám nhìn vào cô dâu chú rể, một hình ảnh khiến trái tim tôi tan nát. Quay đi nơi khác tôi cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt không lăn ra hai bên. Có lẽ nỗi đau đàn ông là vậy...
Em đi rồi để lại trong tôi sự trống trãi, sự hụt hẫng và tôi chợt nhận ra rằng vậy là tôi đã mất em thật rồi. Hai năm trôi qua, sau cái ngày em đi lấy chồng tôi vẫn thường mơ thấy em, mơ những giấc mơ ngọt ngào, mơ được hạnh phúc bên em và mơ những gì thuộc về tôi và em nhưng cũng chính những giấc mơ này đã làm tim tôi càng đau nhói vì thực tế thì trái ngược hoàn toàn. Em đang ở cùng người khác xây dựng hạnh phúc ở một chân trời rất xa. Thời gian cứ thế trôi đi và vết thương lòng cũng dần liền lại và tôi lại cuốn vào cuộc sống của riêng mình, hình bóng của em xin gửi vào hoài niệm. Có một ngày tôi đã nhận ra em cũng đã yêu tôi và chỉ mong tôi nói với em một câu nhưng em đợi mãi vẫn không thấy gì. Em đã nói “nếu ngày đấy anh nói, có lẽ giờ đã khác”. Vậy đấy các bạn trẻ đang yêu hãy mạnh dạn nói với người mình yêu về những tình cảm của mình dành cho người ấy. Hãy dũng cảm đối mặt, đừng nên nói dối để che lấp nỗi đau của mình.
Về phần mình người viết lá thư không có ý là tơ tưởng hay hối hận mà chỉ là hoài niệm về một thời đã qua. Có thể việc tôi không dám nói lời yêu lại trở thành quá khứ dịu êm của tôi và em. Tôi cũng không hề thấy có lỗi với vợ mình, nếu có chăng cũng mong em hiểu rằng trước khi gặp em tôi đã từng có một hình bóng khác. Nhưng giờ tôi đang hạnh phúc và rất yêu vợ mình.

2 nhận xét: