Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

TỰ TÌNH ĐÊM HÀ NỘI

Hà Nội đón tết độc lập bằng những cơn mưa, đêm tĩnh mịch, chiếc áo đen xám xịt bao trùm lên cả cái không gian khổng lồ này. Chỉ  nghe tiếng xe tải chạy trên đường cao tốc, tiếng xe chạy rất nhanh, thi thoảng vài cái xe kéo còi, tiếng còi không kéo dài lắm, có lẽ đường rất thoáng...Hà Nội về đêm cũng tĩnh mịch lắm chứ, nó trái hẳn với cái vẻ đông đúc, ồn ào, xô bồ...mà ta thường thấy. 
Hơn mười năm, gắn bó với mảnh đất này, thời gian không dài nhưng cũng đủ cho người ta biết tình cảm của mình dành nơi đây như thế nào. Hơn mười năm tính  từ cái ngày rời quê ra Hà Nội, chuyến đi không đích đến đó, hôm nay đã đặt tôi gắn bó với nơi đây. Có lẽ đó cũng là cái duyên! Bàn chân này cũng đặt đến nhiều nơi nhưng có vẻ như mình chẳng hợp với những nơi đã từng đến, nó cứ lảng tránh như lảng tránh một cái trách nhiệm nặng nề nào đó. Tôi quay trở về và ra Hà Nội. Hà Nội, không từ chối mà giang tay đón như đón một người thân trở về. Tôi được học hành, có được một công việc. Hà Nội đã cho tôi những điều mà xưa kia tôi chỉ dám  ước một cách viển vông. Đâu chỉ được học, đâu chỉ là công việc, ở mảnh đất này đã cho tôi thêm những người thân nữa chứ, đó có thể là những người Thầy, người Cô, người anh, người chị và những đứa bạn, đứa em. Ồ! và cái gia đình nhỏ bé nữa chứ. "Cha sinh không bằng mẹ dưỡng" tất cả tạo cho tôi một cảm giác gắn bó với nơi này như gắn bó với quê hương mình vậy. 
Hà Nội một thời đã xa
Biết  rằng Hà Nội giờ đã không còn là Hà Nội ngày xưa, trải qua nhiều sự tác động, biến chuyển với nhiều nguyên nhân khác nhau. Người Hà Nội xưa kia vẫn hoài niệm về một thời đã xa. Có lẽ, chúng ta nên bằng lòng với sự vận động, nên thích nghi với sự thay đổi không ngừng đó, để hình thành cho mình những nét văn hóa ứng xử với thời kỳ mới. Nói như thế không có nghĩa chúng ta chối bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ, những thứ đã làm trứ danh "người Hà Nội". Sự kế thừa, phát huy, sự kết hợp giữa xưa và nay, giữa cũ và mới sẽ cho ta một nét văn hóa mới, của những người Hà Nội mới. Với trách nhiệm là thủ đô của cả nước, Hà Nội sẽ còn phải thay đổi, sẽ còn chuyển biến mạnh mẽ trong nhiều năm nữa, đặc biệt về phần xã hội. Những thay đổi đó buộc chúng ta phải hình thành những nét văn hóa mới, phù hợp hơn, tích cực hơn bởi chính văn hóa sẽ quyết định Hà Nội  như thế nào trong tương lai.
Hà Nội, đang như một công trình xây dựng khổng lồ còn dang dở, vẫn ồn ào, tấp nập và xô bồ...nhưng Hà Nội cũng đang bao bọc cuộc đời chúng ta, đang là nơi mà chúng ta tìm đến như là điểm tựa của cuộc đời và là nơi bao người nuôi hi vọng cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Gác lại tất cả những bồn bề, lo âu của cuộc sống hãy cùng với những ngày đầu thu Hà Nội chúng ta thấy yêu cuộc sống, yêu con người và thấy gắn bó máu thịt với mảnh đất nơi đây.
Áo thu vàng khoắc lên mình Hà Nội
Em nhẹ nhàng lấy chiếc gương soi
Phấn rất nhanh và son cũng rất nhanh
Đến gặp anh không sợ thu đi mất 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét