Điếu thuốc cầm tay
Trong cơn ngà say
Thầy hay kể chuyện
Nào là chuyện đời
Rồi đến chuyện người
Chẳng biết kể ai
Trong lúc lai rai
Vẫn nghe Thầy kể
Mặc dù rất nể
Vì chẳng hiểu chi
Đến lúc đi thi
Ồ ta đã hiểu.
Đi dưới sân trường
Dáng người lệch vai
Đến lúc gặp ai
Cũng chào cũng hỏi
Từ cô có tuổi
Đến chị thanh niên
Thầy khen liên miên
Thôi thì đủ cả
Các cô rất đã
Ngẫm mình rất xinh
Các chị đinh ninh
Rằng ta đẹp nhất.
Trong cơn ngà say
Thầy hay kể chuyện
Nào là chuyện đời
Rồi đến chuyện người
Chẳng biết kể ai
Trong lúc lai rai
Vẫn nghe Thầy kể
Mặc dù rất nể
Vì chẳng hiểu chi
Đến lúc đi thi
Ồ ta đã hiểu.
Đi dưới sân trường
Dáng người lệch vai
Đến lúc gặp ai
Cũng chào cũng hỏi
Từ cô có tuổi
Đến chị thanh niên
Thầy khen liên miên
Thôi thì đủ cả
Các cô rất đã
Ngẫm mình rất xinh
Các chị đinh ninh
Rằng ta đẹp nhất.
Là nhà khoa học
Ngang dọc ở đời
Trọng mọi lời mời
Miễn là có nghĩa
Dù là đứa trẻ
Hay lão giai niên
Cứ chuyện liên miên
Là Thầy rất thích
Tích cực truyền bá
Văn hóa Việt Nam
Không kể thời gian
Không gian cũng chấp
Dù một tấc đất
Trong nửa phút giây
Dù ở nơi đây
Hay nơi xa tít
Thầy tôi mải miết
Đưa tới người dân
Mọi chuyện ở trần
Mong cho người hiểu
Là một nhà giáo
Tấm áo phong sương
Đi khắp ngả đường
Vì nghề cao cả
Dẫu có vất vả
Thầy chẳng quản chi
Cứ thế Thầy đi
Sao cho bằng hết
Dù đó ngày tết
Thầy vẫn cứ đi
Ở trên ti vi
Thầy nói rất giỏi
Bao nhiêu người hỏi
Người đó là ai
Mà sao tài thế.
Thời gian trôi đi
Cho đến một khi
Thầy tôi đổ bệnh
Ông trời ban lệnh
Định mệnh khó thay
Dẫu có người hay
Cũng không cứu nổi
Trách trời có lỗi
Sao nỡ đang tâm
Chẳng chút phân trần
Mang Thầy đi mãi
Cuộc đời vẫn phải
Dẫu có đau thương
Hãy xem là thường
Vì đời là thế
Hải Kế thầy tôi
Đôi lời phác họa
Hà nội, 22/03/2013
Trịnh Văn Bằng
Ngang dọc ở đời
Trọng mọi lời mời
Miễn là có nghĩa
Dù là đứa trẻ
Hay lão giai niên
Cứ chuyện liên miên
Là Thầy rất thích
Tích cực truyền bá
Văn hóa Việt Nam
Không kể thời gian
Không gian cũng chấp
Dù một tấc đất
Trong nửa phút giây
Dù ở nơi đây
Hay nơi xa tít
Thầy tôi mải miết
Đưa tới người dân
Mọi chuyện ở trần
Mong cho người hiểu
Là một nhà giáo
Tấm áo phong sương
Đi khắp ngả đường
Vì nghề cao cả
Dẫu có vất vả
Thầy chẳng quản chi
Cứ thế Thầy đi
Sao cho bằng hết
Dù đó ngày tết
Thầy vẫn cứ đi
Ở trên ti vi
Thầy nói rất giỏi
Bao nhiêu người hỏi
Người đó là ai
Mà sao tài thế.
Thời gian trôi đi
Cho đến một khi
Thầy tôi đổ bệnh
Ông trời ban lệnh
Định mệnh khó thay
Dẫu có người hay
Cũng không cứu nổi
Trách trời có lỗi
Sao nỡ đang tâm
Chẳng chút phân trần
Mang Thầy đi mãi
Cuộc đời vẫn phải
Dẫu có đau thương
Hãy xem là thường
Vì đời là thế
Hải Kế thầy tôi
Đôi lời phác họa
Hà nội, 22/03/2013
Trịnh Văn Bằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét