Vợ con anh vắng nhà
Anh thường xuyên la cà
Rượu bia rồi bóng đá
Trời mà cho khấm khá
Quán xá anh thường lui
Về nhà thấy bùi ngùi
Thương con và nhớ vợ
Người ta bảo của nợ
Vợ sư tử hà đông
Được vài ngày lông bông
Lo mà chơi cho hết
Nhưng anh đây bê bết
Lết không ra hình người
Nhớ tiếng cười của con
Và mùi son của vợ
Người ta bảo của nợ
Thì mặc kệ người ta
Còn anh đây thiết tha
Sớm về nhà em nhé
Tuổi anh không còn bé
Nên “cái dé” lớn nhanh
Nếu anh không kịp phanh
Là coi chừng em đó
Trời xanh vừa nổi gió
Hết nhỏ rồi lại to
Anh một mình co ro
Lo thân mình chắc chết
Ở trong nhà đã hết
Mắm mùi với dưa cà
À… còn quả trứng gà
Nhưng ôi thôi đã thối
Gạo thì ở trong cối
Hết sạch rồi em ơi
Kia một bó mồng tơi
Nằm âm thầm đổi sắc
Còn cái ấm thuốc bắc
Em sắc đã mươi ngày
Anh chưa kịp ra tay
Đã bốc mùi hôi hám
Anh lại phải đi khám
Tài khoản có còn hơn
Cái tủ lạnh trống trơn
Nồi cơm thì rêu mốc
Còn kia thêm bộ cốc
Bụi đã phủ lớp đầy
Hành lang vài gốc cây
Đã héo rồi em nhé
Cái quần anh tuy bé
Vẫn phải giặt bằng tay
Anh lại dính cơn say
Đợi ngày về em tính
Và kia lọ mì chính
Còn vài hạt cỏn con
Anh lại chạy lon ton
Tìm những hạt nho nhỏ
Cái giường to anh bỏ
Nơi góc nhỏ anh nằm
Cuốn quanh mình chiếc chăn
Nằm âm thầm nhớ vợ
Rồi bỗng nhiên anh sợ
Cảnh phải sống một mình
Bỗng đâu chết thình lình
Tình chúng mình xa cách
Trên đầu vài cuốn sách
Anh mở lật từng trang
Rồi bỗng thấy miên man
Càng xem càng nhớ vợ
Người ta bảo của nợ
Thì mặc kệ người ta
Anh xin nói thật thà
Em mãi là số một.