Hạnh phúc dài lâu

Hạnh phúc dài lâu
Thì thầm em hỏi nhỏ, Sao mặt hồ gợn sóng? Anh trả lời lấp lửng, Vì sóng cứ hôn bờ, Em nũng nịu ứ ừ, Khác cơ không phải thế, Anh nghiêng nhẹ mái đầu, Hôn môi em nồng cháy, Em ơi em có thấy, Sóng đang dậy trong tim

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

TÂM SỰ NGÀY XUÂN

Ghớm, bật tí nhạc nhẽo nghe trong lúc mất ngủ, vừa bật lên ông Quang Lê cho nghe ngay bài "Xuân này con về mẹ ở đâu". Nghĩ thấy cũng buồn, mình chỉ cần thay đúng một từ là hoàn cảnh của mình tựa như bài hát luôn. Lại bàn đến chuyện "ngày xuân ăn tết ở đâu"(quê vợ hay quê chồng), cái cảnh lấy nhau xa nhau nó thế đấy, cứ rộn hết cả ràng những ngày cuối năm. Ai cũng mong muốn được ở bên gia đình, người thân để có một cái tết đoàn viên, sum vầy kể lại những câu chuyện trong một năm đã qua, khung cảnh thật ấm cúng, hạnh phúc. Mình cũng nghĩ lắm, vợ mong muốn như mình mong muốn vậy, ngày tết chỉ thích về với bố mẹ, gia đình thôi. Lịch đã định rồi, năm nay ta kéo nhau lên miền ngược ăn tết cùng ông bà ngoại, mỗi năm ăn tết một quê mà. Nhưng giật mình nghĩ lại mình vẫn còn mẹ già nơi quê nhà, cả năm mẹ con gặp nhau được một hai lần vội vàng. Chỉ cầu mong được ăn tết nhiều lần với mẹ thôi???? Chứ mình hiểu cái cảm giác ngôi nhà vắng người, sợ lắm! Từ ngày mất đi một số người thân, cái động lực về quê nó giảm hẳn, có về cũng buồn tê tái. Nhà cửa vắng bóng người thân, nghĩa địa thì ngày càng chật chội. Vì thế, dù gì thì gì mình vẫn phải xách ba lô về quê trong một hai ngày tết, dù đoạn đường có là 400 cây hay xa hơn nữa và thời gian bên mẹ dù chỉ đủ để chụp một tấm hình. Đừng để mẹ nhìn ra đầu ngõ thấy dáng ai cũng ngỡ con mình. Chứ nhìn tấm hình này càng thấy thời gian bên bố mẹ là vô giá-thay lời yêu thương, thay nén hương trong ngày tảo mộ bố nhé.
Hai bố con chụp ngày 26 tháng 12 năm 2009
Thoáng đó đã ba năm
Cha về nơi cực lạc
Con lang bạc xứ người
Nụ cười cha đã tắt
Ánh mắt thành hư vô
Nước mắt con đã khô
Giờ đôi lần thổn thức
Nhưng đủ làm day dứt
Những giấc ngủ chưa tròn
Bóng hình cha đâu còn
Ra vào ngày xuân đến
Đời người như ngọn nến
Thoáng sáng chốc lụi tàn
Đời người sao vội vàng
Đến rồi đi mãi mãi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét